Những bức tranh hội họa tại Hà Nội diễn tả một nghịch lý đô thị mới xuất hiện trong thời gian gần đây. Cánh đồng nứt nẻ tượng trưng cho sự thiếu thốn những hàng hóa thiết yếu. Ngôi nhà ống cao tầng và chiếc xe tải được trang hoàng tượng trưng cho của cải mới và giá trị bề nổi của nhiều người. Ngôi nhà ống cao tầng là một chỉ dấu của sự phát triển kinh tế và đô thị do Đổi Mới mang lại. Tuy nhiên, tác giả cũng chỉ ra rằng sự phát triển đó chỉ ở bề nổi, vì còn có những người có mức sống thấp hơn nhiều so với một số ít người mới giàu. Các họa sĩ đưa ra nhiều cách diễn giải về mô-típ nếp nhăn của vỏ não bộ trong tranh mình, nhưng có một cách diễn giải khả dĩ là sự thành đạt bề nổi và tính phô trương bộc lộ trong cuộc sống hàng ngày ở Hà Nội đã được “cấy” vào trong não của rất nhiều người Việt, và rất nhiều người cố xây nhà mình cao để tỏ ra bề thế hơn so với hàng xóm.
Trong Công trình Nông thôn, ngôi nhà ống hiện đại với mặt tiền hẹp cao khoảng ba tầng rưỡi, một kiểu mẫu rất phổ biến ở Hà Nội, dường như bị đặt lạc chỗ giữa những cánh đồng và phi cơ. Một lần nữa, Các họa sĩ chỉ trích hiện tượng kiến trúc gần đây với cơn sốt nhà ống cao tầng ở Hà Nội. Loại kiến trúc này thường được xây ở trung tâm thành phố, nơi đất đai đắt đỏ và giá trị căn nhà tăng giảm theo bề rộng mặt tiền. Tuy nhiên, kiểu kiến trúc đô thị này đã trở nên thời thượng, và cũng được ưa chuộng ở các làng ngoại ô, nơi đất đai rộng rãi hơn và rẻ hơn nhiều.
Kiến trúc công trình tại Hà Nội
Trong Di dời (2005), có một xe Kamaz, một loại xe tải khác cũng của Liên Xô, đang chở một cổng làng cổ xây bằng gạch. Các chi tiết của xe tải và vòm cổng gạch nổi bật trên nền màu xanh lá cây. Có một tượng đài anh các họa sĩ dân tộc, thường được xây ở các cánh đồng dọc đường quốc lộ. Cảnh phi cơ kéo xe chở đầy lúa cũng xuất hiện trong bức tranh này để minh họa cho mối liên hệ phức tạp giữa đô thị-nông thôn.
Chiếc xe tải và cổng làng thể hiện một cảm giác vô định, hay sự mất mát căn cước lịch sử của Hà Nội, đôi khi do tác động của đô thị hóa và hiện đại hóa lên các làng quê truyền thống. Dường như không còn chỗ cho các công trình cổ hay các tượng đài chiến tranh trong cơn sốt xây dựng của Hà Nội. Những ngôi nhà truyền thống kiểu thôn dã không được duy tu, và có nguy cơ bị thay thế trong làn sóng phát triển đô thị.
Các họa sĩ dường như muốn thể hiện cảm xúc hoài cổ của một người thành phố, khi ký ức và nỗi khao khát được hưởng thụ một cuộc sống ở làng được cụ thể hóa thành những yếu tố kiến trúc làng quê truyền thống ngay giữa bối cảnh đô thị. Trong những năm gần đây, một số người giàu có và các nhà đầu tư đã mang những căn nhà ở làng, ví dụ như nhà cổ khung gỗ, từ vùng quê lên dựng lại ở thành phố. Một số ngôi nhà quê dựng lại như vậy được sử dụng làm nơi ở, nhưng phần nhiều biến thành nhà hàng hay phòng tranh, là điểm đến ưa chuộng của dân sở tại cũng như du khách. Đọc tranh của Các họa sĩ từ nhiều góc nhìn khác nhau sẽ thấy hiển hiện một sự mâu thuẫn, là kết quả của sự khác biệt về thái độ và thẩm mỹ kiến trúc của nhiều nhóm người khác nhau đối với các công trình kiến trúc dân dụng. Những ngôi nhà kiểu thành phố được ưa chuộng ở làng quê, còn các ngôi nhà cổ ở quê lại được khai thác trong môi trường đô thị.